Thời sinh viên của anh ở Singapore là trải nghiệm đáng quý giúp anh trưởng thành như hôm nay.
Bạn có muốn nghe anh kể về quá trình đó như thế nào không. Cùng theo dõi nhé!
Lạc lõng trong môi trường mới
Anh, vào năm nhất tại đại học Singapore là điển hình một anh chàng sinh viên tỉnh lẻ. Anh ăn mặc quê mùa, mở miệng ra thì ấp a, ấp úng; tiếng anh thì không tốt lại còn pha chất giọng địa phương.
Anh thật sự lạc lõng trong môi trường mới vì mình quá khác biệt so với bạn bè quốc tế.
Thời ấy, ác mộng nhất đối với anh nói riêng, sinh viên đến từ nước nhỏ nói chung là khi giáo viên yêu cầu tạo nhóm để làm dự án.
Anh và một số những bạn khác – đến từ Việt Nam hầu như rất khó được gia nhập vào các hội nhóm có sinh viên quốc tế. Cho nên, những đứa như bọn anh mặc định sẽ ráp nhóm thuần Việt với nhau để làm.
Năm nhất, thái độ của anh rất tiêu cực và yếm thế. Anh vừa có cảm giác thèm thuồng, vừa cảm thấy căm ghét những sinh viên quốc tế. Anh mong mình có thể tự tin, thoải mái giống như họ, và cũng kỳ thị thái độ chảnh choẹ của sinh viên bản xứ.
Chính thái độ đó đã khiến anh trả giá rất đắt. Suốt năm nhất, anh đóng cửa phòng để chơi game, xem phim và giao du với sinh viên Việt Nam. Anh luôn mong đợi bất chợt một ngày nào đó, họ sẽ đến để làm quen, chủ động mời anh vào đội nhóm.
Cuối năm nhất, anh vô tình biết đến Jim Ron. Thầy đã nói với anh một câu “Đừng mong cuộc sống dễ dàng hơn, hãy mong bản thân giỏi hơn. Đừng ước có ít vấn đề hơn, mà hãy ước có nhiều kỹ năng hơn”.
Câu nói này đã hoàn toàn thay đổi anh, đánh dấu một bước ngoặt mới cho anh 3 năm sau đó và 4 năm đi làm.
Hoà nhập bằng phiên bản mới
Mãi đến lúc đó, anh mới nhận ra là bản thân mình chả có tý kỹ năng, sức mạnh, hình thức. Cho nên những sinh viên khác đơn thuần không chọn anh bởi vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả học tập của họ.
Nhận ra được điều đó, thay vì than vãn, chỉ trích, chờ đợi, anh lao vào nỗ lực nâng cấp kỹ năng, bản lĩnh của mình. Anh quyết tâm phải “bán” được cho họ thấy phiên bản tự tin, năng động của mình là một điểm cộng lớn cho đội nhóm của họ.
Đầu tiên là kiến thức. Anh chăm chỉ học hành để được giao làm báo cáo, bài thuyết trình.
Thứ hai, anh theo học Jim Ron và chương trình huấn luyện The Seven Habits of Highly Effective People các kỹ năng như trình bày, diễn thuyết, lên kế hoạch, giao tiếp, thương lượng, dẫn dắt đội nhóm.
Thứ ba, anh thay đổi phong cách ăn mặc thời thượng hơn với giày Teva, quần đùi Rip Curl. Anh không cho phép mình ăn mặc lôi thôi, nhếch nhác.
Một điểm cộng nữa khiến anh hoà nhập rất nhanh, đó là anh học Tiếng Anh của người Singapore. Với cách tiếp cận nhập gia tuỳ tục như vậy đã giúp anh kết nối với người bản xứ nhanh hơn bằng sự hài hước, vui nhộn.
Nhìn lại khoảng thời gian lúc đó, động lực lớn nhất để anh thay đổi có lẽ đến từ ba mẹ anh. Bởi vì anh là khoản đầu tư lớn nhất của ba mẹ vào thời điểm đó, nên anh không muốn khiến họ thất vọng về mình.
Tìm kiếm cơ hội để thể hiện mình
Sau khi mở được cánh cửa giao tiếp và kết nối với sinh viên bản xứ, 3 năm tiếp theo là hành trình anh tìm kiếm cơ hội để thể hiện mình.
Sau khi được tham gia vào đội nhóm, anh luôn tìm cách đấu tranh cho cơ hội thuyết trình. Anh nhất định phải vượt qua số phận mặc định của sinh viên Việt Nam là tìm kiếm thông tin, viết báo cáo và thiết kế bài thuyết trình.
Trong video anh chia sẻ rõ hơn câu chuyện này, bạn bấm vào xem nhé!
Khi anh bắt đầu được tin tưởng nhờ vào sức mạnh của mình, thì tuyệt vời!
Năm 2 anh được được quyền chia sẻ trong các đội nhóm.
Năm 3 anh đóng vai trò quan trọng hơn trong đội nhóm, trong dự án, trong các buổi thuyết trình bằng Tiếng Anh.
Năm 4 anh là lãnh đạo có uy tín trong hội sinh viên Việt Nam. Anh kết nối, cộng tác với sinh viên quốc tế bằng thái độ tự tin, bình đẳng.
Dĩ nhiên, trong những buổi thuyết trình, anh sẽ được “chọn mặt gửi vàng” ở phần kết luận quan trọng nhất.
Tiếp sau đó, 4 năm đi làm của anh trong tổ chức giáo dục ở Singapore đã mở ra cho anh thêm nhiều cơ hội mới với ngành giáo dục. Vì anh là người Việt Nam, anh có những giá trị, niềm tin về đất nước của mình, nên anh được tin tưởng để mở rộng thị trường ở Việt Nam.
Nhìn lại hành trình thay đổi bản thân từ lạc lõng, đến hoà nhập và sau đó là tìm ra những điểm khác biệt của mình đã giúp anh trưởng thành như ngày hôm nay.
Còn bạn thì sao, thời đại học của bạn như thế nào, kể anh nhé nhé!